Mùa Hạ Cuối - Đàm Trương Thảo Vy

  • PDF.InEmail

Mùa Hạ Cuối

Truyện ngắn

Đàm Trương Thảo Vy

Nhóm chúng tôi có bốn người. Ngồi cùng một bàn theo sự bố trí của giáo viên chủ nhiệm. Ba nhỏ còn lại gọi tôi là chị hai. Sự phân chia ngôi thứ không theo ngày tháng ra đời mà bốc thăm ngẫu nhiên. Vì bốc trúng lá xăm lớn nhất nên tôi được đứng ở vị trí đầu - dù nhỏ con hơn tí tẹo. Một ngày, chúng mở chiến dịch truy tìm “anh hai” nhưng thất bại. Mặt đứa nào cũng ỉu xìu. Giờ anh văn, chúng cố “phục kích” một lần nữa:

-Tang chứng kèm vật chứng, chị hai đừng có chối nghen.

Tôi luống cuống, hốt hoảng. Thế là, quả “bom giấy” Hoàng phi tiêu trúng nhỏ Hạnh rồi. Tôi xấu hổ, má ửng hồng, nài nỉ:

-Cho hai xin. Tụi em đừng cho nó phát nổ. Nếu không hai nghỉ học.

Tưởng lời tuyên bố hùng hồn của tôi sẽ làm ba nhỏ rút lui. Nhưng không phải.

-Thì phải biết anh hai là ai chứ? Chỉ cần xem chữ viết là biết à.

Nhỏ Hương vân vê tờ giấy rồi từ từ mở. Tôi nhắm mắt lại... chờ.

-A, một bài thơ con cóc. Nghe đọc nè. Nhỏ Trâm gục đầu xuống bàn thì thầm, nhỏ Hạnh và nhỏ Hương chụm vô nhưng chưa kịp thì...

-Nè Hạnh, đưa đây cho cô.

Chết rồi, chết cả lũ rồi. Cô giáo từ từ tiến về mục tiêu. Nhỏ Hạnh mặt tái xanh, rụt rè giao cô tờ giấy nhàu nát:

Biết em từ thưở lọt lòng

Thương em từ thưở còn nằm trong nôi

Bây giờ em đã nhớn rồi

Nhìn em anh thoáng bùi ngùi...muốn yêu”

Trời ạ! Tôi xấu hổ chết đi mất. Mặt đỏ bừng, rưng rưng rồi oà khóc tức tưởi: tại Hoàng, tại Hoàng, em không biết.

-Hoàng à!

Cô và cả lớp cùng đồng thanh. Thế mới khờ. Ai lại không đánh mà khai. Hôm đó và cả mấy ngày hôm sau tôi không thèm nhìn mặt Hoàng. Còn nó, cứ cúi gằm mặt xuống bàn tránh ánh nhìn trêu chọc của bạn bè.

Học cùng lớp nhưng Hoàng cao hơn, to lớn và khoẻ hơn. Còn tôi, dong dỏng cao, mảnh mai và yếu ớt. Tôi là con bé kiêu kì và đỏng đảnh. Vậy mà cái gì Hoàng cũng chiều tôi - kể cả những sở thích, những yêu cầu quá quắt. Tôi thích trêu Hoàng, chưa bao giờ có ý định nghiêm túc sẽ kết bạn với nó. Vậy mà nó hùng hổ tuyên bố với cả lớp sẽ làm “anh hai” đi suốt cuộc đời bảo vệ tôi. Sẽ không có chuyện đó xảy ra nếu hôm ấy...

Trời đổ mưa bất chợt. Cơn mưa đầu hạ không báo trước trút xuống hối hả khi trời vẫn chang chang. Tôi và nhỏ Hương đang vội vã chạy đua với ông trời thì ”rầm”, tay lái loạng choạng, mất đà, cả hai đứa té nhào xuống mặt đường. Vài đứa bạn đi qua, nhìn, rồi đi. Hoàng chạy ào tới, rối rít:

-Có sao không Hương, còn...

Hoàng nghẹn giọng, nhìn tôi. Bộ dạng hai đứa tôi lúc đó thật thảm hại. Tôi đau lắm, không thể tự đứng lên được. Hoàng vội vã dắt xe gởi một nhà ven đường rồi đèo cả hai đứa chúng tôi về nhà. Ướt, lạnh, mệt mỏi. Trông Hoàng thật tội. Lần đầu, tôi thấy hơi xúc động:

-Cảm ơn Hoàng, nếu không có bạn thì...

-Đừng gọi mình là bạn. Từ nay, hãy xưng anh đi!

-Anh à! Đừng có mơ. Thôi về đi. Về...

Tôi tàn nhẫn đuổi Hoàng ra khỏi nhà. Nhìn nó bẽn lẽn dắt xe ra ngõ, tôi thấy lòng hối hận nhưng thích chí. Ai biểu...cho đáng đời. Trả thù được cái thư.

Mấy hôm liền Hoàng không đến chỗ bàn tôi, cũng không nói với tôi nửa lời. Mặc kệ, ai thèm quan tâm. Tôi vốn kiêu kì như thế. Nhỏ Trâm giục:

-Hỏi đi, hình như có chuyện gì.

-Không, hai không quan tâm.

Hình như có chuyện thật. Hôm đó, lớp được nghỉ tiết 5 vì thầy ốm. Bốn đứa chúng tôi đạp xe theo Hoàng. Con đường làng quanh co, bạt ngàn màu xanh của lúa, thoang thoảng hương hoa đồng nội. Nhà Hoàng nằm gọn trên một đỉnh đồi, bao quanh bởi vô vàn cây trái. Đẹp thật nhưng cô đơn quá. Tôi buộc miệng.

-Nhà quê mà. Quê mình không có ánh đèn sáng rực, không người xe tấp nập, không giàu sang.

Hoàng đã hiểu lầm ý tôi. Phải thú thật nhà Hoàng rất giàu. Miền quê yên tĩnh. Căn nhà xây theo kiểu biệt thự. Hàng Tigôn rực hồng như tim vỡ bao quanh. Mấy cụm hồng đang toả hương. Khóm trúc mát rượi. Bình yên, lãng mạn quá. Tôi ngỡ mình vừa lạc vào một thế giới khác. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ. Cứ tưởng nhà nó khổ. Vậy sao còn mượn tiền tôi nộp học phí?!

Đang miên man nghĩ, bước chân đã đưa chúng tôi vào tận cửa. Gì kia?! Chúng tôi không dám tin vào mắt mình. Cả bốn đứa khựng lại. Trước mắt là một bàn thờ khói hương nghi ngút. Chúng tôi ngỡ ngàng khi biết nội Hoàng mới qua đời được mấy ngày. Tuổi ấu thơ không có mẹ, bao nhiêu tình yêu thương Hoàng nhận từ bà. Bà Hoàng đã ra đi đột ngột vì một cơn đau tim. Hoàng hụt hẫng, mất phương hướng nhưng chịu đựng một mình. Lớp tôi và tôi vô tình trước nỗi đau của Hoàng. Trái tim con gái vốn đa cảm trong tôi bắt đầu cựa quậy. Tôi chạy tới nắm tay Hoàng:

-Mình xin lỗi, mình vô tâm quá.

Chạm phải ánh mắt buồn miên man mà da diết của Hoàng, tôi bối rối quay mặt đi. Lần đầu tiên thấy lòng mình xao xuyến.

Những lá thư học trò qua rồi lại. Tôi và Hoàng trao nhau những tâm sự, chia sẻ với nhau mọi vui buồn. Rồi từ hôm ấy, chúng tôi thân hơn, gắn bó hơn, bất chấp mọi lời trêu chọc trong lớp.

Hoàng mạnh dạn xưng “anh”. Còn tôi vẫn “mày - tao” sống sượng. Nhóm tứ quái của tôi cũng không còn phục kích, nghe trộm, đọc thầm những dòng thơ Hoàng tặng tôi. Chúng nó dường như cũng đang mãi mê với những niềm riêng.

Sinh nhật lần thứ 18, Hoàng tặng tôi một đoá hồng đỏ thắm. Trời Noel se lạnh, vòng xe Hoàng đưa tôi đến lễ đường. Tôi không phải là con chiên ngoan đạo, cũng không thích gì Chúa trời nhưng Hoàng thì có niềm tin bất diệt:

-Đêm nay, Chúa ở trên cao chứng giám cho nỗi lòng con...

Giọng Hoàng nhỏ dần rồi chìm vào im lặng. Tôi không đoán được những lời tiếp theo của Hoàng là gì. Chỉ thấy trong ánh mắt Hoàng rực lên một niềm tin, chan chứa nhiều hi vọng và tha thiết một ánh nhìn. Tôi như bị lạc chìm vào đôi mắt ấy. Sự kiêu hãnh trong tôi đã bị đánh cắp rồi.

Ngày liên hoan cuối cấp.

Lớp tôi vinh hạnh được thầy hiệu trưởng cho phép tổ chức tại trường. Hoàng vội vã trao tôi một cuốn sổ nhỏ:

- Giữ lấy, mãi mãi sau này anh sẽ chờ em.

Tôi hốt hoảng sợ lũ bạn nghe thấy, vội giấu nó vào cặp. Đêm ấy, Hoàng lặng lẽ và trầm tư. Còn tôi vô tư nhảy hát cùng lũ bạn. Kỉ niệm những năm tháng học trò được Hoàng gói trọn trong một bài thơ và một ca khúc. Bọn con gái lớp tôi rơi lệ, nghẹn ngào. Vòng tay chúng tôi chặt hơn, gần hơn. Hoàng tiến thẳng về phía tôi, giọng da diết :”Chia tay em chia tay hoàng hôn, chia tay em chia tay hàng cây.  Anh mang theo về tình yêu và nỗi nhớ, anh mang theo về con tim đơn côi…”

-Song ca đi.

Có tiếng ai đó gào lên. Tôi đứng bất động. Hãy để lòng mình được cảm nhận những giây phút cuối.

Cuốn sổ Hoàng tặng tôi toàn thơ và nhạc. Hoàng đã tỉ mỉ ghi chép từng bài. Những dòng, những chữ trong đó Hoàng chỉ tặng riêng tôi.

Chúng tôi ra trường vào một ngày mùa hạ. Chia tay vĩnh viễn với những năm tháng học trò.

Ngày mai, đợi tôi ở cuối con đường là cơn mưa vần vũ hay ánh sáng mùa hạ huy hoàng?!

 5K

Số tài khoản ủng hộ Hội khuyến học:
Tên: Trường THPT Nguyễn Huệ
Số TK: 218 201 000 xyz
Tại ngân hàng NN&PTNT Quảng Nam
DANH SÁCH MẠNH THƯỜNG QUÂN
CỰU GIÁO VIÊN-HỌC SINH ỦNG HỘ

Xem tại đây: Danh sach cơ quan, cá nhân ủng hộ 20/11/2020 và 20 năm thành lập trường.

1. Công ty Hùng Hoàng Hoa: 10.000.000 VNĐ

2. Công ty Tấn Đức-Đà Nẵng: 20.000.000 VNĐ

3. Công ty sắt thép ThànhViệt: 2.000.000 VNĐ

4. Cựu HS Khóa 2000-2003: 6.500.000 VNĐ

5. Cựu HS Khóa 2006-2008: 3.000.000 VNĐ

6. Công ty TNHH gạch Đồng Tâm Nhất Nguyên: 5.000.000 VNĐ

7. Công ty Trầm Hương Hồng Ngọc: 15.000.000 VNĐ

Hội khuyến học nhà trường xin cảm ơn và ghi nhận tình cảm mạnh thường quân, các em Cựu HS. Chúc hạnh phúc và thành đạt!

Liên kết web

Hiện có 47 khách Trực tuyến

Gallery ảnh

Liên kết Portal mới

congelearning
tracnghiemonline1
csdlnganh
qoofice
solienlacdientu
tracuudiemthi
ooffice so
truonghocketnoi
facebookketnoi
tiengnoihocsinh

Liên hệ

logo_nguyenhue

Thầy Trần Văn Chương - Quản trị mạng
Tam Hiệp, Núi Thành, Quảng Nam
Tel: 0972.889345
Email: tranchuongnt@gmail.com

Thống kê

Các thành viên : 12
Nội dung : 588
Liên kết web : 120
Số lần xem bài viết : 2056477

Cấu hình bố cục

Hướng

Phong cách menu

Màu giao diện

TAVICO TOOLS