Lặng lẽ những chuyến đò - Phạm Thị Lê Na

  • PDF.InEmail

LẶNG LẼ NHỮNG CHUYẾN ĐÒ

Phạm Thị Lê Na

Cựu học sinh - niên khoá  2004-2007,

SVĐH Mở TPHCM

 Ty sinh ra và lớn lên nơi miền quê nghèo gắn liền với sông nước. Có lẽ vì thế mà không biết tự bao giờ, hình ảnh một dòng sông êm đềm, thơ mộng đã đi sâu vào miền kí ức tuổi thơ Ty, nhẹ nhàng và sâu lắng...!

Ôi! Dòng sông quê xanh trong, mát rượi mà Ty vẫn thường ra tắm những trưa hè, dòng sông yêu thương nhưng đầy vẻ huyền bí như một thế giới cổ tích mà nó vẫn chưa khám phá hết. Một dòng sông dịu dàng như tình mẹ đã nuôi nấng biết bao tâm hồn thơ bé như Ty, đã cưu mang, che chở cho cả làng chài nghèo quê nó. Ty ước mơ nhưng lại không đủ sức để viết nên một kiệt tác về dòng sông như Tế Hanh đã viết  "Nhớ con sông quê hương".  Nó không thể biến nỗi nhớ thành lời, không thể biến yêu thương thành ý. Nhưng dẫu đi bất cứ nơi đâu thì nỗi nhớ ấy, yêu thương ấy vẫn mãi hiện hữu, bàng bạc trong lòng Ty. Dòng sông ấy trong Ty vẫn mãi là cố nhân.

Đã bao năm rồi, Ty khăn gói đi xa. Hôm nay, nó trở về quê bên dòng sông ngày đó. Cứ ngỡ rằng mọi thứ chẳng đổi thay - vẫn những con sóng lững lờ trôi mãi, vẫn những cánh thuyền buồm căng gió ra khơi, vẫn hàng dừa xanh che bóng mát đôi bờ, và vẫn còn đó những chuyến đò... lặng lẽ...

Những ngày cuối hạ cũng vội vã trôi, không kịp mang theo hết những hành trang muôn thưở. May mắn cho Ty đã nhặt được nó - những tia nắng cuối ngày vàng vọt, yếu ớt, một làn gió chiều nhẹ thoảng qua nửa vội vã, nửa như vấn vương, một khúc nhạc buồn xen lẫn tiếng thở dài đầy luyến tiếc của nàng ve, và cả những cánh phượng đã không còn e ấp như ngày đầu mà buông cành theo làn gió đi xa nhưng vẫn mang sắc thắm. Nó đã nhặt được tất cả. Mùa hạ vô tình bỏ quên nhiều thứ hay là cố nán lại muốn tặng cho nó - kỉ vật của một thời để nhớ, một thời nó đã nâng niu, gìn giữ tại nơi này - ngôi trường mà Ty đã ba năm gắn bó. Vẫn còn đây hàng ghế đá trong những lùm cây rợp mát mà ngày xưa nó và tụi bạn tranh nhau ngồi rồi rượt đuổi nhau chí chóe. Vẫn còn đây những tán xà cừ xum xuê, những cây phượng già nua, mộc mạc mà hồi đó đám con trai lớp nó hay trèo lên bắt sâu dọa những đứa nhát gan như nó. Vẫn còn đây dãy hành lang quen thuộc mà Ty vẫn thường ra đứng một mình nhìn xa xăm mỗi khi buồn. Cả đây nữa, phòng học, chỗ ngồi, bảng đen, cửa sổ..., nó vẫn còn nghĩ rằng tất cả đều là của nó, của lớp nó. Đã ba năm trôi qua mà Ty cứ ngỡ như mới hôm qua, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào, không hề thay đổi, ít ra là theo hồi ức của Ty vì nó vẫn cảm nhận được sự quen thân đến lạ kì.

Lại một cơn gió thoảng qua, se lạnh, khiến Ty bất giác giật mình, như tỉnh mộng. Nó nhận ra một sự thật không thể nào che giấu hay khỏa lấp được - nó đang đứng một mình, miên man, hoài niệm, ước mơ và hi vọng những điều đã quá xa vời, đã từng là sự thật, đã từng là hồi ức. Nhưng sẽ mãi không bao giờ có thật nữa. Ty xót xa gặm nhấm nỗi buồn và bắt đầu thấm thía nỗi cô đơn đã len lỏi từ lâu, chỉ là nó không nhận thấy hay cố tình quên đi. Bạn bè nó giờ đã xa rồi, một chút tin tức cũng thật hiếm hoi. Chúng nó như những cánh chim đã bay cao, bay xa để tìm kiếm những chân trời mới, những miền đất hứa với bao hi vọng, hoài bão, khát khao. Chúng nó như những người khách sang sông vội vã bước lên bờ mà chưa kịp nhìn lại cảm ơn người lái đò lần cuối. Ôi, người lái đò - nó lại nghĩ đến những chuyến đò lặng lẽ...

Trong lòng Ty lại nổi sóng, những con sóng ngầm nhẹ nhàng nhưng dai dẳng làm nó thổn thức. Ty nhớ đến những người thầy - người lái những con đò tri thức, chở nặng những yêu thương đã đưa biết bao thế hệ học trò như nó sang sông, cập bến bờ mơ ước.

Thầm lặng dâng hiến, thầm lặng hi sinh, tìm kiếm những niềm vui nhỏ bé và cố giấu những nỗi buồn không tên...Ty miên man theo dòng suy nghĩ, nó nghĩ nhiều lắm, nó nhớ nhiều lắm và nó nhận ra nhiều điều lắm...Đằng sau tiếng thở dài buồn bã, đằng sau những lời phê bình nghiêm khắc, đằng sau cái gật đầu hài lòng, đằng sau nụ cười rạng rỡ,...Vâng, đằng sau những cử chỉ nhẹ nhàng ấy, Ty nhận ra được niềm tự hào, niềm tin, niềm hi vọng và cả một tấm lòng bao dung, rộng mở, chan chứa tình thương mà thầy cô dành cho nó, cho những đứa học trò như nó. Ty lại muốn trải lòng mình ra thành từng câu chữ, nó muốn viết lắm, một bài văn, bài thơ hay chỉ là những trang dài cảm xúc để gởi đến thầy cô lời tri ân và cũng là lời tạ lỗi, của nó, của những đứa học trò như nó. Đã sang sông, có mấy ai còn nhớ đến con đò, được mấy người tìm về bến cũ - nơi có người lái đò vẫn lặng lẽ dõi theo từng bước đi của họ, vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông, vẫn âm thầm dâng hiến, hi sinh trọn cuộc đời mình?

Lần này, Ty sẽ viết. Phải chăng vì dòng sông quê thương nhớ, vì những người bạn đã xa, vì ngôi trường cũ, vì những người thầy hay bởi vì tình yêu thương và xúc cảm trong Ty đã được đong đầy?

Như một thói quen, Ty lại nhìn xa xăm, nó đang nghĩ về những chuyến đò lặng lẽ..........!

 5K

Số tài khoản ủng hộ Hội khuyến học:
Tên: Trường THPT Nguyễn Huệ
Số TK: 218 201 000 xyz
Tại ngân hàng NN&PTNT Quảng Nam
DANH SÁCH MẠNH THƯỜNG QUÂN
CỰU GIÁO VIÊN-HỌC SINH ỦNG HỘ

Xem tại đây: Danh sach cơ quan, cá nhân ủng hộ 20/11/2020 và 20 năm thành lập trường.

1. Công ty Hùng Hoàng Hoa: 10.000.000 VNĐ

2. Công ty Tấn Đức-Đà Nẵng: 20.000.000 VNĐ

3. Công ty sắt thép ThànhViệt: 2.000.000 VNĐ

4. Cựu HS Khóa 2000-2003: 6.500.000 VNĐ

5. Cựu HS Khóa 2006-2008: 3.000.000 VNĐ

6. Công ty TNHH gạch Đồng Tâm Nhất Nguyên: 5.000.000 VNĐ

7. Công ty Trầm Hương Hồng Ngọc: 15.000.000 VNĐ

Hội khuyến học nhà trường xin cảm ơn và ghi nhận tình cảm mạnh thường quân, các em Cựu HS. Chúc hạnh phúc và thành đạt!

Liên kết web

Hiện có 22 khách Trực tuyến

Gallery ảnh

Liên kết Portal mới

congelearning
tracnghiemonline1
csdlnganh
qoofice
solienlacdientu
tracuudiemthi
ooffice so
truonghocketnoi
facebookketnoi
tiengnoihocsinh

Liên hệ

logo_nguyenhue

Thầy Trần Văn Chương - Quản trị mạng
Tam Hiệp, Núi Thành, Quảng Nam
Tel: 0972.889345
Email: tranchuongnt@gmail.com

Thống kê

Các thành viên : 12
Nội dung : 586
Liên kết web : 120
Số lần xem bài viết : 2047240

Cấu hình bố cục

Hướng

Phong cách menu

Màu giao diện

TAVICO TOOLS